ĐI HỌC CHỈ CẦN VUI

Tháng trước con mình được hẳn điểm 7 toán, bẵng đi mấy hôm mình mới để ý (vì mình hiếm khi để ý điểm của con), hỏi nó: ủa rồi sao con được tận 7 điểm? - Nó tỉnh bơ: thì con làm sai đó! - Mình lại hỏi: thế biết chỗ sai chưa? Con thấy 7 điểm này thế nào? - Ban đầu con hơi buồn một tí, xong con nghĩ: thôi kệ, lần sau mình cố gắng hơn! - Ủa, rồi có sợ về bị mẹ mắng không? - Ơ không, con không nghĩ đến đoạn mẹ mắng. Vì mẹ có quan tâm điểm của con bao giờ đâu. Mẹ chả bảo đi học chỉ cần vui là được mà. Thật ra con mình trước giờ chỉ toàn 10, chưa bao giờ 9 chứ đừng nói 7. Vậy nên khi biết nó điểm 7, mình chỉ lo nó hơi sốc, chứ quả tình, với mình, điểm 7 hay điểm 10 hay điểm 5 cũng chỉ là con số. Mấu chốt là con rút ra được điều gì từ điểm số đó. 2 con mình là đứa trẻ khá đơn giản, ngây thơ và tồ tẹt. Có lẽ với chúng, chỉ cần cơm ăn no ngày 3 nữa cũng đủ để hạnh phúc. Điểm chác với con mình thì 10 hay 6 cũng như nhau vì: “cô bảo trên 5 là được lên lớp mẹ ạ” 😂😂. Từ khi các con bắt đầu đi học, mình đã luôn nói với con: mẹ không quan tâm điểm, vì dù con có điểm 1 thì điểm 1 đó cũng là một sai lầm để con rút ra bài học. Từ những vấp ngã, sai sót đó, lần sau con sẽ không mắc lại lỗi y vậy nữa. Mẹ sẽ vui khi con toàn đúng hết, thành công hết, nhưng mẹ cũng sẽ lo lắng khi con cứ đúng mãi, thành công mãi. Con sẽ không biết mình có thể mắc sai lầm ở đâu để sửa. Sau này con lớn lên, con sẽ thấy đôi khi việc bị điểm kém sẽ là 1 kỷ niệm vui đáng nhớ. Và cuộc sống thì sẽ có nhiều thất bại hơn là điểm 1. Mẹ chỉ quan tâm con tiến bộ hơn chính con của ngày hôm qua. Có một nguyên tắc trong gia đình mình, đó là không bao giờ so sánh con với bất kỳ ai. Nên con luôn ý thức rằng mỗi người có điểm mạnh, điểm yếu khác nhau. Con có thể vẽ đẹp nhưng bạn A sẽ giỏi toán hơn con, đó là việc hết sức bình thường. Con mình cũng luôn dành những từ ngữ tốt nhất khi nói về các bạn như: mẹ ơi, dạo này bạn Q tiến bộ cực, mẹ bảo bác L nhớ khen bạn ý nhé. Hay: bạn NM lớp con học giỏi tiếng Anh lắm, nhưng bạn ý không vẽ đẹp như con.... Vậy nên, nếu con mình kém toán một chút, học chậm một tí, đứng gần cuối lớp... thì các bố mẹ, hãy cứ bình tĩnh. Hãy nhìn sự tiến bộ của con từ những việc bé xíu: hôm qua con làm đủ bài tập hơn hôm kia (dù sai), tuần này con ít phạm lỗi hơn tuần trước... hãy động viên và nói cho con biết bố mẹ ghi nhận sự cố gắng, nỗ lực của con ra sao. Con dù học không giỏi, nhưng tiến bộ hơn chính con ngày hôm qua, đã là điều tuyệt vời. Bởi vì ĐI HỌC CHỈ CẦN VUI.